Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Tìm Hiểu Đạo Tôi: Nói Đẹp Nói Xấu

Đúng ra tôi đã bỏ đạo Công giáo của tôi từ lâu.
Sự bỏ dạo ấy do bản tính của tôi là phải suy nghĩ, động não, để xem cái gì có thể tin được và cái gì quá vô lý không thể tin được, nhưng vì truyền thống gia đình giòng họ, kèm theo cái gọi là "đức tin mù" nên tôi thóat ra được là sự may mắn vô cùng trong đời tôi. Trong khi đó, với các nhà thờ, không thu hút thyuết phục được ngừơi theo đạo. nên họ dụ tân tòng vào đạo bằng ngả hôn nhân, quyền lợi, như thời Cần Lao Công Giáo bạo trị, hay đức tin trước nòng súng (shotgun faith).
Dĩ nhiên tôi phải tranh đấu trong tâm hồn tôi với tất cả sức mạnh tôi động viên đươc vì giòng họ tôi là lọai theo đạo mù qúang nhất, mà tôi có dịp so sánh các gia đình khác, cùng có đạo như gia đình tôi.
Ở trong nước, phản ứng của tôi là không đi xưng tội và không đi nhà thờ. Sau này, tôi để ý quan sát thì những người cùng lứa tuổi tôi dẫu có đi nhà thờ nhưng tuyệt đối không còn đi xưng tội nữa. Những người chưa gặp họa "đi xưng tội" có phản ứng gì, nhưng với tôi đó là sự lừa bịp kinh khủng nhất. Nhất là khi những kẻ ngồi tòa giải tội lại tội lỗi hơn kẻ xưng tội rất nhiều.
Khi sang Mỹ, ngay năm đầu tôi đọc hai bài báo, một từ Canada, cho bíêt giáo hội và các cha chỉ muốn giáo dân là con nít thôi. Và một bài báo đặc bíêt của một có gái Mỹ 18 tuổi, cô víêt và cho bíêt cô được hạnh phúc vô cùng khi thóat ra khỏi cái tròng (loop) đạo Công giáo. Cái đạo gì chỉ múôn bắt bẻ giáo dân, còn hàng tu sĩ linh mục lại được tôn vinh là thay mặt Chúa, có chức thánh. Để rồi tôi bíêt chức thánh chỉ là sự đề cao thổi phồng quá lố cho bọn linh mục thíêu đạo đức. Như thế, chức thánh chỉ là cách để cho bọn linh mục thóat ra khỏi hồ lô đạo, mà giáo hội, nhà thờ không có cách nào bắt nhốt chúng lại trong hồ lô kỷ luật đạo sau khi chúng thóat ra. Nên khắp thế giới, nơi nào có linh mục là có bọn tu sĩ hổ mang và ấu dâm. Đến nỗi, chắc chắn bọn chúng phải biết, báo chí quốc tế gọi chúng là thô bỉ (sordid), hoang đàng (rogue) và đáng khinh (despicable).
Tranh vẽ trào lộng có ký tên tác giả phía trái: Giáo dân đi vào tòa giải tội và bảo ông linh mục xưng tội trước! (you first)
Vậy mà, giáo dân ít tội (?) hơn phải đi xưng tội với bọn người tội lỗi vô cùng. Người ta không bíêt vì giáo hội, nhà thờ chạy tiền, dấu diếm bao che, với thái độ vô cùng điếm đàng là bất cứ ai dám viết về bọn linh mục tụt quần (priests loosing pants) phơi cu thánh đều bị báo đạo quá khích ngu đạo như tờ Đất ...La Mã nhanh nhẩu buộc tội chửi Chúa phá đạo. Vậy mà những báo lọai đó không biết bọn chửi Chúa phá đạo nhiều nhất là bọn mặc áo chùng!
Tửơng thời Cần Lao Công Giáo bạo trị Ngô đình Diệm bao che bênh vực chúng, nào ngờ ra đây (ở Mỹ) bọn giáo dân và báo đạo cuồng tin cũng không thóat ra khỏi cảnh làm nô lệ của nô lệ. Nghĩa là giáo dân nô lệ đạo, còn đại lại làm nô lệ cho La Mã. Còn cái cảnh nào đau thuơng sót xa hơn là phải làm nô lệ hai tầng. Với tôi, tôi vẫn thường nghĩ, tại sao, tôi theo chính đạo hay theo đạo để phải làm nô lệ cho Công giáo La Mã. Dĩ nhiên trong nước, giáo hột Việt Nam hòan tòan "độc tài giáo phịệt, giáo dân sống trong "cũi" cũng không đến nỗi khắt khe với họ, vì cái lười biếng theo cho yên thân, vì lưới đạo giặng mắc khắp nơi.

Lọt vô Công giáo rồi, là đến chết nó cũng vẫn không tha, như lời nói trong sách :"The Book Your Church Doesn't Want You To Read", của một số đông những người tỉnh ngộ chung víêt ra.. Nhờ động não, nên tôi coi thừơng tất cả các giáo điều giáo lý của đạo, vì chúng chẳng là cái quái gì hết ngòai những vòng giây thép gai quây giáo dân như phạm nhân trong cũi đạo như tôi nói bên trên.
Tôi thấy vui mừng hạnh phúc như giáo sự Nguyễn văn Thọ, thóat ra khỏi ách độc tài đạo phiệt. Tôi không ngờ tôi có sức mạnh phản kháng như vậy, vì một lần Charlie Nguyễn (Đôminicô Bùi văn Chấn) phê bình cái đạo thành phố của tôi là đạo lơ tơ mơ, tài tử, còn của anh mới là đạo của bọn say máu đấu bò rừng (Bullfighter) ở Ninh Cơ, mới thật là đạo sẵn sàng ngửa cổ ra để đuợc "ơn phước tử vì đạo". Hiện nay không có bao nhiêu giáo dân dám xin Chúa cho được lãnh ơn phúc "tử vì đạo!"
Phần tôi, sau khi suy xét kỹ, tôi thấy La mã không có đòan quân viễn chinh xâm lược phải hy sinh xương máu, nên nó bầy ra cái trò phúc tử vì đạo, nghĩa là chún0g buộc phải dùng máu tử vì đạo thay cho xương máu của đòan quân viễn chinh.
Ở Mỹ, nơi có hòan tòan tự do ngôn luận, và đạo cũng phải đối thọai với những nạn nhân của đạo, như tôi, chứ không thể nào "cả vú giả lấp miệng em được". Thật quá sung sướng khi có quyền độc tài giáo phiệt, nhưng càng độc tài giáo phiệt bao lậu, bọn Công giáo ta hay Công giáo La Mã càng lún sây dứơi lớp bùn dối trá gian manh! Ngay cả những báo đạo qúa khích cuồng tín, như báo Đất La Mã, sẽ có lúc họ tự hỏi, vì lý do gì phải thờ Chúa Rô-Ma, mà không thờ Chúa thật. Đúng ra, họ khôngt bíêt Chúa thật là ai và ở đâu, và cầu xin Chúa thật không ăn cái giải gì, trái lại thờ phượng thiên tử Rô-Ma biết đâu còn được ban khen, phong thánh, hay cho lên thiên đàng, mà đau xót thay, họ cũng không biết Thiên đàng ở đâu.
Đấy hết "đức tin mù (blind faith) đến đức tin trước mũi súng (shotgun faith) rồi đức tin a dua, kiếm điểm với bọn La Mã, là bọn họ thỏa mãn được khao khát làm tay sai thằng bồi con ở cho La Mã, mà bọn La Mã chơi với quan quyền, nhá nước, hơi đâu nó chơi với giáo dân "làm lọan đọc kinh" mà nó chẳng thu được một đồng đô la nào. Do đó, nó bán Liên Minh Thánh của giáo hội lấy 50 triêu đô la là nó khôn hơn rận, chứ giáo dân làm lọan đọc kinh, nó thu được mấy đồng. Thật thế, một kinh cầu, nó được bao nhểiu đô la, để đáng mất cái bản chất thật là "giáo hội Công giáo tư bản".
Trở về việc thóat khỏi đạo độc tài giáo phiệt, tôi thấy trời đất mở rộng ra cho tôi cái nhìn khóang đạt, mênh mông không biên giới của một con người bíêt suy nghĩ không phải cam phận là nô lệ đạo, nô lệ bọn La Mã, mà theo dõi tin tức ở giáo đô. Chúng bẩn thỉu dơ dáy lắm. Chẳng hạn như chúng mặc áo thụng vái nhau, đứa này gọi đứa kia là excellence, đứa kia gọi đứa này là eminence, chung chung đều có nghĩa là "của quý" hết.
Thật chẳng còn sự bẩn thỉu bỉ ổi nào của bọn hồng y lão hóa, vớt vát thêm chừng nào vinh dự trần gian, mà ở Thiên đàng, có lẽ bọn chúng bíêt là không có.. Chúng nó ngu gì chờ đợi Thiên đáng, vốn chỉ là món ăn dễ nuốt của hàng giáo dân cuồng tín ngu đạo!
...
Một số người quen, kể cả quen trên báo mạng, đã trách tôi là nói xấu đạo. Để làm gì vậy, sao không nói đẹp có hơn khộng?
Trước hết, tôi xin thưa, là nói đẹp cho đạo, không phải nhiệm vụ của tôi. Đạo đã xưng nhận là thánh thiện sáng súôt, được Chúa Thánh Thần ban ơn sáng súôt, một ân sủng mà tôi không có. Vả lại nếu gọi là nói xấu, thì đạo phải xấu mới nói được, chứ nếu nói xạo, nói ngang, chê bai vu khống, trứơc sau cũng lộ tẩy.
Bởi vậy tôi víêt về đạo là phải có chứng cớ. Ví dụ như vụ bọn linh mục hoang đàng ấu dâm, báo chí tòan cầu loan tin rầm rầm, đạo sao chối được. Giáo phận phải bỏ tiền ra bồi thường, và có gáio phận phải khai phá sản nữa!. Hơn nữa tôi chỉ là một giáo dân thức tỉnh, vì tôi thấy đã bị lừa như thế là quá đủ rồi. Còn những.ngừơi khác có đạo hoặc không có đạo, họ múôn nể vì tranh né hay thậm chí im lặng đồng lõa hay im lặng khuyến khích nữa, tôi không có trong số đó.
Một điều ai cũng biết là giáo hòang Gioan Phaolồ II, từng thú nhận Công giáo đã có bẩy núi tội đồ. Cứ cho rằng tôi nói xấu đạo, tôi nói được bao nhiêu? Có bằng một đầu kim trên bẩy núi tội đó, được giáo chủ xác nhận không?
Tôi chỉ xin đặt vấn đề, giới đồng tính ở trong giáo hội đã bao năm, bao thế kỷ, sao bây giờ giáo hòang Phanxicô mới có can đảm tố cáo công khai. Rồi lại còn khuyên nhủ nên đối xử tử tế với họ. Thế là làm sao? Thế là thế nào?
Chúng ta hãy tưởng tượng số ngừơi đồng tính bị kỳ thị, ghét bỏ và hành hạ bao nhiêu lâu, nghĩa là họ phải chịu làm nạn nhân bị đạo dầy xéo kỳ thị, đến nay mới được đối xử công bằng, tử tế.
Như vậy, kể từ giáo hòang Benêdictô XVI ngược lên, giáo đô, và giáo hội đã miệt thị bách hại họ. Chỉ sau xác quyết của giáo hòang Phanxicô I, họ mới được lên làm người, còn trước đó họ là những kẻ phạm tội. Như Chúa đã đốt hai thành phối Sodoma và Gonorhea..
Vậy, bây giờ chỉ là một lời nói ân xá tha tội. Tội gì, tội sai lầm của giáo hội, vì khi sinh ra họ, Chúa đã nhận họ là con cái của Chúa. Vậy, làm sao đây, hay là lời khuyên tử tế với họ chỉ là "đãi môi"? Trong khi đó, một linh mục Mỹ viết về các linh mục đồng tính, ông ứơc lượng đã có đến 50% hay 60%. Đó là đồng tính bẩm sinh, hay đồng tính vì hòan cảnh, vì làm linh mục buộc phải độc thân, sống giữa những ngừơi độc thân, dân dần sẽ trở thành đồng tính, phải vậy không?
Còn phá thai, chẳng mất công tranh cãi nhiều vô ích. Chỉ cần nói như giáo dân Hòa Lan khi đón giáo hòang Gioan Phaolồ II đã nói :"Nếu gíao hòang mang bầu, thì phá thai trở thành phép bí tích". Còn ly dị thì cùng khắp thế giới chỗ nào cũng có, cấm sao được, và cấm ngừơi ta cũng bất cần, như thế lấy lửa hỏa ngục ra hăm dọa sao? Nhất là khi giáo hòang líu lữơi, run tay, ngồi đâu ngủ đó, trông thảm sầu vô cùng. Nhưng ông lại nói được một câu, chứng tỏ, dù bệnh nặng, nhưng ông cũng để lại câu nói để đời là không có hỏa ngục, không có lửa lưu hùynh. Như vậy còn dùng hỏa ngục để hăm dọa nữa được không?
Trước nạn linh mục hoang dâm hay ấu dâm (pedophile), giáo hội, theo lời khuyên của hồng y thành phố Milan, là phải có biện pháp, nếu không trừng trị, phải có kế sách. Tỷ như : Lấy lửa thử vàng. Lấy đàn bà thử đàn ông. Lấy con nít thử các cha. Để thấy bất cứ ông cha nào thấy con nít như quạ thấy gà con, thì lập tức mời ra khỏi nhà dòng, yêu cầu vứt áo tu đi, vì không xứng đáng với chức vụ được ngừơi đời cung kính (position of prestige).
Đương nhiên, phải để thời gian cho giáo hòang Phanxicô dần dần sửa đổi, chứ cùng một lúc sửa đổi cải cách ôm đồm, khó có hiệu quả.
Trở lại chuyện nói xấu đạo, với bẩy núi tội đồ, không ai có thể nói xấu giáo hội được. Hơn nữa, nên sáng súôt nhận định như sau :
Giáo hội thánh thiện và trong sạch có bổn phận phải thánh thiện và trong sạch. Còn chúng tôi, một lần nữa, xin xác nhận, tôi không bao giờ nói xấu đạo đầy đủ hết. Vì chỉ một tai tiếng linh mục hoang đàng và ấu dâm, chẳng ai có thể nói đẹp cho giáo hội được, dù rất múôn.

Nhóm Giao Điểm Công giáo
Báo Mạng Houston (Newsnet@Houston)
caohuutam1939@gmail.com