Thứ Tư, 2 tháng 6, 2021

BỔN PHẬN LÀM CON ... chiên

 Bổn phận chiên là hầu Chúa mỗi ngày ít nhất 1 lần, bình thường 3 lần.


Mỗi lần vào nhà thờ đi lễ thì phải khoanh tay đứng nghe, hoặc ngồi ngủ gục nghe "cha giảng," Mặc kệ ổng tào lao gì cũng được, chiên thuộc lòng rồi.

Nếu không giảng về phép lạ Chúa đi trên nước, thì cũng là chuyện hóa phép 5 cái bánh và 3 con cá, không thì cũng là chuyện Chúa hóa nước ra rượu, hoặc chữa người bệnh cùi,... nghe hoài ai mà chẳng thuộc. Đâu có bằng linh mục Trần Đình Long sờ một cái là mấy bà có bệnh phụ nữ cũng... hết hồn!

Đôi khi ổng chửi ai cũng mặc, cả khi ổng chửi tên mình thì cũng nhịn, vì mở miệng là chỉ có nước dọn nhà bỏ xóm đạo thôi.

Thường là ổng mắng xéo nhà nước, kệ ổng đi, cái đó thành "văn hóa nhà thờ" rồi, ăn nhầm gì, cứ khoanh tay ngủ gục tiếp.



Cuối bài giảng là ổng nhắc đóng tiền như câu chuyện người đàn bà góa nghèo, dâng góp hai đồng tiền cho nhà thờ, và phê rằng hai đồng của bà góa này có giá trị lớn hơn tất cả những người đóng góp trước vì bà đã cho gần hết gia tài của bà, thì phải giật mình mở mắt nghe. Chốc nữa nhớ bỏ ba đồng tiền vào rổ, vì thật ra ổng còn đòi đóng góp nhiều mục lắm, mỗi chuyện mấy đồng tiền là cũng gần hết gia tài mình rồi. Thế là đạo đức như đàn bà góa rồi nhé.

Lúc người ta đọc kinh ăn năn tội, dù có ngủ gục thì cũng phải nghe tiếng người ta "đấm ngực" thùm thụp mà, nên thức dậy, đấm ngay vào ngực của mình cho mạnh lên nhe, đừng có mà ngủ mơ rồi đấm ngực của con chiên kế bên, coi chừng "cha" ... nhìn thấy đó.

Khi nghe ca đoàn cất lên hát bài "Thánh Thánh Thánh, Chúa là Thiên Chúa các đạo binh..." là lúc phải giật mình đứng lên hùa theo cho lớn nhé, đạo binh của Chúa là phải hùng dũng. Hết bài lại sẽ được ngồi.

Kìa, "cha" biểu đứng dậy bắt tay người bênh cạnh làm hòa. Phải tự khen là mình đã khôn ngoan, lúc vào nhà thờ đã tránh xa chỗ thằng hàng xóm ăn cắp gà của mình rồi, và ngồi gần những người chưa có chuyện xích mích. Bắt tay cho ấm cúng vào để ca ngợi Chúa mang hòa bình đến cho thế gian chứ.

Coi chừng tới lúc người ta nườm nượp sắp hàng, thì đứng lên đi theo khoanh tay, thè lưỡi cho cha đút bánh lú, gọi là rước mình Chúa hay rước lễ. Bánh có chút xíu và mỏng te thôi, nhưng phải hết sức trân trọng nó, đừng để nó rớt xuống cái thung lũng giữa hai ngọn đồi, trên ngực, làm cho "cha" mất công mò vào đó tìm, tội cha lắm.


Xong rồi kê miệng vào ly rượu mà thằng đứng trước đã uống, người cầm ly rượu dùng 1 chiếc khăn tay chà chà vào miệng ly cho đứa đi sau cùng uống, gọi là uống máu Chúa,... Nếu thằng trước có bệnh gì thì nó sẽ truyền vào thằng kế qua cái khăn tay lau miệng ly, Covid, Cô Veo gì cũng truyền tất. Nhưng vì là "máu Chúa" nên .... đừng sợ! Cùng lắm là được đi lên thiên đàng hưởng nhan Chúa thôi.

Cuối giờ lễ, phải hát ngợi khen và cảm tạ Chúa.

Hết lễ, ra về hãnh diện mình là con chiên ngoan của Chúa.

Ngày mai lại làm y như vậy. Có gì khó đâu?