Chúng con đi lễ không phải vì theo quy định của Giáo hội. Chúng con cũng không cho mình là người đặc biệt sùng đạo, nhưng đi lễ để nghe lời Chúa là điều buộc chặt đối với mỗi Kitô giáo như chúng con. Với chúng con, dành khoảng một giờ bên Chúa và lắng nghe lời Ngài, vui mừng về những điều tốt đẹp trong đời mình, tìm thấy nguồn an ủi cho những đau khổ trên trần gian và được khích lệ đối mặt với những thách thức trong tương lai là tiếng gọi nội tâm tự nhiên.
Nhiều người Công giáo ngày càng hụt hẫng về nội dung bài giảng của một số linh mục trong Thánh lễ, khiến việc tham dự Thánh lễ trở thành gánh nặng, sự hoài nghi, thậm chí là nỗi sợ hãi thay vì niềm vui.
Ngày nay, một số bài giảng thiếu đi sự gắn kết giữa đạo và đời, tạo nên trong sâu thẳm con người của chúng con những vết nứt về sự hiềm khích, về chiến tranh, đó là tội lỗi, là ác quỷ sa tăng. Cũng từ những hiềm khích, chia rẽ khối đại đoàn kết mà chúng con mất đi cái dáng vẻ tự nhiên của một Kitô giáo khi tham dự Thánh lễ.
Chúng con thiết tha tìm lại và muốn nghe, được chiêm nghiệm những bài giảng về sự hy sinh của Đức GiêSu, những dụ ngôn Pharisiêu…, hay những câu chuyện kể về sự đón nhận đau khổ về mình mà sẵn sàng trao vinh quang cho người khác của Thiên Chúa đã để lại trong các tin mừng. Chúng con muốn nghe lắm những câu chuyện của Chúa GiêSu khuyên các Tông đồ của mình hãy bỏ gươm vào bao, như trong tin mừng gửi Thánh Luca chương 22 câu 49 đến câu 51 có ghi: “Lạy Chúa, chúng con tuốt gươm chém được không. Thế rồi một người trong nhóm chém tên đầy tớ của thượng đế, làm nó đứt tai bên phải. Nhưng Ðức Giêsu lên tiếng: “Thôi, ngừng lại”. Và người sờ vào tai tên đầy tớ mà chữa lành”. Phúc đức là vậy. Chúa của chúng ta là vậy, chúng con muốn một số linh mục đã có những phút giây lỡ nhầm đường, lạc lối cũng học theo cách của Chúa, để hướng chúng con khỏi rơi vào vòng lao lý.
Những bài học đó, những câu chuyện đó là bài học quý giá về đức làm người mà Đức Giêsu truyền dạy cho hậu thế hôm nay. Chúng con buồn lắm khi phải nghe những lời miệt thị, lăng mạ chính quyền của Linh mục Nam trong đêm 22/5 và những ngày vừa qua. Cha ơi! Thiên Chúa có dạy chúng ta nói và hành động như cha vừa rồi hay không? Chắc chắn là không rồi, sao cha không bày cho chúng con phải kiềm chế, phải nhẫn nhục, hy sinh, ôn hòa. Khi mọi bất đồng, sự manh động lên đến đỉnh điểm, cha không bảo chúng con dừng lại? Vì tất cả mọi việc đều được giải quyết bằng thương lượng, đối thoại ôn hòa mà cha! Chúng con không muốn đi biểu tình hay tuần hành gì cả, chúng con lại càng không muốn đi gây hấn, bắt người hay chống đối chính quyền, nhưng vì hội chứng đám đông, vì nghe phải những lời rao dụ đen tối mà chúng con đã có những hành vi vi phạm pháp luật! Ơn ích không được, đổi lại anh em chúng con, người thân chúng con đều bị liên lụy, bởi Thiên Chúa không đón nhận hay kêu gọi những ai gây chiến, dung tục và bất nhân. Nghe những lời thuyết giảng, bày nhủ trái với đường hướng của Thiên Chúa, chúng con tự thấy đã không chu toàn một trong những bổn phận chính của người mục tử trong Giáo hội.
Thưa Cha! Chúng con muốn noi gương Chúa Giêsu chăm lo cho đám đông nghèo, đói mệt đi theo ngài từ trên núi xuống biển để nghe ngài giảng dạy. Các linh mục của chúng con hãy là nguồn cảm hứng để chúng con sống đạo tốt hơn giữa đời thường, và đó chính là các cha đang cố gắng cung cấp lương thực, dưỡng nuôi linh hồn cho những người hết sức cần được nuôi dưỡng.
Chúng con muốn các linh mục nên dùng bài giảng làm công cụ cắt nghĩa Tin mừng cho cộng đoàn một cách rõ ràng và cụ thể. Giáo dân không phải người trừu tượng. Mà là người bằng xương bằng thịt, có vui có buồn thật sự, và muốn tìm câu trả lời thành thật cho những câu hỏi nghiêm túc mà tín hữu mọi thời đại đều muốn biết, đó là “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
Thưa cha! Chúng con giờ đây cũng ý thức được rằng nếu bác sĩ không thể kê đơn thuốc đúng hay điều trị tốt cho bệnh nhân, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng, bệnh nhân sẽ bỏ đi nơi khác và bác sĩ thậm chí có thể chịu hậu quả pháp lý. Dĩ nhiên, chúng con cầu mong đây không phải là trường hợp của một linh mục nào ở xứ đạo ta.
Đa số người Công giáo vẫn tận tâm và hy vọng mọi chuyện sẽ cải thiện. Chúng con mong đi lễ Chúa nhật chỉ nghe lời Chúa, theo tin mừng để được sống đạo tốt hơn, để ngày sau sẽ được ơn gọi. Thời gian vừa qua tham dự các Thánh lễ, chúng con phát hiện hai nguyên nhân chính của vấn đề thuyết giảng của một số linh mục.
Thứ nhất, một số linh mục dường như cảm thấy mặc cảm với chế độ, vì chuyện này mà chúng con rất buồn, vì đường hướng của Giáo hội hoàn vũ là khép lại quá khứ, hướng tới tương lai, tương lai đó là thiên đàng rộng mở cho những ai có lòng nhân ái, vị tha. Chúng con, những người Công giáo Việt Nam và cả các cha nữa đều ý thức được rằng, trước khi ta có đạo thì ta đã là người Việt Nam. Do đó hiềm khích, chưa thấu hiểu lẫn nhau chỉ là chuyện nhất thời, trong một phút giây nào đó của những người anh em một nhà cả thôi.
Thứ hai, chúng con thấy một số linh mục dường như dành thời gian xem xét nhu cầu, kinh nghiệm hay sự quan tâm đến cái riêng của mình nhiều hơn, và sau đó áp đặt lên chúng con. Trên thực tế, điều mà các cha cần phải làm là nói cho giáo dân biết những gì họ quan tâm hơn và trang bị cho giáo dân những hướng dẫn dựa trên Tin mừng để đối phó với những thách thức trong đời thường.
Một số linh mục của chúng con cần bước xuống khỏi tháp ngà của mình, để nhìn rõ cuộc sống ở nơi các con phố, làng quê xa xôi, nơi họp chợ và những ngôi nhà nhỏ bé của Dân Chúa. Nên tìm hiểu cuộc sống, niềm vui và nỗi buồn của những người được Thiên Chúa giao cho các cha coi sóc. Chúng con muốn được nghe và tìm hiểu thế giới, mong muốn giải thích thật hay cách mà Tin mừng vẫn còn đủ khả năng giải quyết mọi khủng hoảng trong một thời đại có nhiều khủng hoảng. Cha hãy nên nhiệt tình giúp đàn chiên tìm câu trả lời cho những câu hỏi ngày càng phức tạp.
Chúng con không dám chỉ trích các linh mục và đòi hỏi tất cả các linh mục phải đạt đến mức hoa mỹ như các nhà hùng biện nổi tiếng, nhưng ít ra cũng có được sự khiêm tốn và bác ái của Thánh John Marie Vianney, đó là bổn mạng của các linh mục quản xứ.
Linh mục của chúng con phải là người hòa giải giữa Thiên Chúa và dân Ngài. Vai trò của các cha là chuyển tải sự kỳ diệu và niềm vui của đức tin và tình yêu sâu sắc giữa Thiên Chúa và tạo vật Ngài sáng tạo.
Vì thế, các cha nên luôn quan tâm đến trách nhiệm lớn lao của chức vụ này vì Thánh lễ không phải là nghi thức cứng nhắc, mà là sự nuôi dưỡng đàn chiên đói khổ rất cần hướng dẫn hữu ích, có am hiểu về đời sống Ki-tô giáo. Cần phải thực tế hơn, khi các linh mục thừa hiểu rằng nếu có một sự dữ hay xung đột tôn giáo, sắc tộc, hay phân biệt chủng tộc thì người thiệt thòi nhất vẫn là con chiên. Do đó, trong đời sống đạo, mọi tín hữu Ki-tô giáo phải trang bị cho mình những kiến thức nhất định. Đó là khiến thức về đạo đức Ki-tô giáo, đạo làm người, yêu thương đồng loại, không gây hiềm khích, bất hợp tác, nếu những điều đó chưa giữ trọn, thì thiên chức làm con Thiên Chúa của tín hữu Ki-tô giáo chẳng có ích lợi gì trước Chúa.
Sống đạo hàng ngày đó là đức tin về ngôi lời Thiên Chúa, tin Chúa, mến Chúa, trả ơn cho Chúa đã chịu đóng đinh vào thập giá khổ hạnh vì chúng ta, mọi tín hữu Ki-tô giáo cần sống đẹp lòng Chúa bằng những hành động cụ thể tuyên xưng đức tin, vì thứ vũ khí sắc bén nhất của người Ki-tô giáo là đức tin và bộ tràng hạt. Nếu như ai đó nói và sử dụng công cụ vũ lực để làm nổi danh và tuyên xưng đức tin là đang đi ngược lại giới răn của Đức Ki-tô, bởi Thiên Chúa là tình yêu. Chúng con tha thiết cầu mong các linh mục hãy là chính mình để bày dạy cho chúng con đi đúng đường hướng Thiên Chúa, kẻo rồi chính những người Ki-tô giáo lại là những người làm cho đạo đức Công giáo bị mai một ở thế giới trần tục ngày nay.
Người anh em cùng đức tin.
Nguồn FB: Vũ Long