Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Tìm Hiểu Đạo Tôi: Món Nợ Phải Trả

Điều ngạc nhiên lớn, là khối giáo dân trong suốt thời thực dân, lên đến mấy triệu, là một con số có sức mạnh không chối cãi. Vậy mà, thực dân Pháp chế ngự được, phải là một việc không ngờ sao thực dân đã kiểm soát được.
Cụ Hồ chỉ với 5,000 cán bộ đảng viên mà chiếm được chính quyền, nếu so sánh hai con số, số giáo dân Công giáo hơn gấp bội và trong thời Cần Lao Công giáo, các cha Bắc kỳ di cư, đã xúi khiến giáo dân làm loạn, như "loạn đọc kinh" của tổng giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt.
Bởi vậy, người ta vẫn thắc mắc, vì sao có khối giáo dân khổng lồ ấy, mà giặc Pháp vẫn đè đầu cưỡi cổ được? Câu trả lời là Tây đã dung hàng giáo phẩm mũi lõ mắt xanh để điều khiển giáo dân. Hơn nữa, vì Công giáo là "độc tài giáo phiệt", lại chịu sự cai trị của giáo đoàn độc đoán La Mã, nên thật là một sự dễ hiểu là sao khối giáo dân khổng lồ ấy ngoan ngoãn phải chịu làm công cụ cho thực dân đời và đạo.
Hàng linh mục ta, hồi đó, đã gặp phải thảm hoạ là phải quỳ lạy và hôn chân các linh mục Tây, nên khi đã chịu hôn chân Tây được gọi là những bàn chân ơn phước, vì đã đi sang nước ta để truyền bá tin mừng. Nhưng dù nói gì đi nữa, thảm hoạ hôn chân Tây đã tước đoạt bất cứ một phản ứng phẫn nộ nào của hàng lính mục bản xứ, cho nên đành nỗi chịu nhục đã trở thành gánh nặng đè trên đầu các cha ta, ít nhất là cho đến khi Tây thua trận Điện Biên Phủ.
Rồi trong thời Cần Lao Công giáo, thay vì cùng nhau trở về với dân tộc tổ quốc, các cha của những trại định cư đã rơi mặt nạ, định dùng giáo dân làm loạn khi xúi bẩy họ xuống thủ đô Saigon làm loạn.Nổi bật nhất là cha tổng Hoàng Quỳnh với lời nói phản quốc là :"Thà mất nước chẳng thà mất Chúa!" Chúa nào, Chúa Vatican, nên câu nói đó đã chứng minh một thái độ tuyệt đối vâng lời Vatican, chịu làm tay sai tôi tớ cho nó để được làm thánh La Mã hơn làm quỷ nước Nam. Chúng ta hãy tưởng tượng, nếu không làm tay sai cho Tây, hay cho La Mã, mà giáo dần tiến đến khối đa số, thì nước ta chắc chắn đã trở thành thuộc quốc của Tây hay của La Mã rồi.

Bức họa để trang hoàng trong ngày H
John Paul II phong thánh cho
117 vị tử đạo - Ảnh http://gxdaminh.net/
Nhưng dù rất vâng lời trong tuân phục thực dân và Vatican, hàng giáo phẩm bản xứ vẫn bị khinh rẻ coi thường, không hẳn là hàng giáo phẩm độc lập, mà là hàng giáo phẩm tay sai hết làm con Tây đến con La Mã. Để làm gì vậy, vì thà mất nước hơn là mất Chúa, của nhà nước gian manh La Mã, lâu lâu lại mở một màm bi kịch phủ dụ ban cho những thánh tử vì đạo, mà con số 117 hầu hết là Công giáo phản quốc, làm tình báo cho Tây để giặc có cơ hội cướp nước.
Xem lại lịch sử của Công giáo làm tay sai cho ngoại bang, chúng ta thấy chưa bao giờ có đại hoạ phản quốc để được làm con cái hiếu thảo Việt Nam đối với thần quyền La Mã, dùng phép lạ, phép thánh để đưa giáo dân ta, giáo phẩm ta vào thành phần cuồng tín ngu đạo. Nếu không có hoà bình, thống nhất, cái hoạ Công giáo chịu làm tay sai cho ngoại bang chắc không bao giờ hết, nước ta sẽ như nước Philippines hay mang tên thánh là nước Giuse An-nam!
Như thế rõ ràng là giáo hội ta đã nhìn thấy thời kỳ bán nước cho Tây, nhưng tại sao vẫn không chịu xưng tội với lịch sử. Sự im lặng, chẳng những là đồng loã, mà con là sự im lặng che dấu đại tội. Giáo hoàng La mã đã xưng bẩy núi tội đồ, còn giáo hội ta thì sao. Không lẽ vì bị Tây chà đạp quá nên không đứng thẳng lên làm người được sao? Dù gì cũng phải biết lời nói bất khuất của Trần Bình Trọng :"Ta thà làm quỷ nước Nam hơn làm vương nước Bắc." Sao không có can đảm như các giám mục Nhật bản để nói lên được :"Ta thà làm quỷ nước Nhật hơn làm thánh của nước La mã!"
Món nợ phải xưng tội với quốc dân, với lịch sử, sớm muộn cũng phải trả, không thể mập mờ đánh lận con đen bằng sự im lặng tội lỗi. Thời Tây và thời Cần Lao Công giáo, các cha ta hung bạo lắm, nhưng thời Tây đã hết, thời Cần Lao Công giáo cũng đã hết luôn. Đại hoạ cuồng tín ngu đạo không còn lý do tồn tại nữa. Nên nhớ, thời Tây các cha ta phải cung kính gọi các cha Tây là "cố thừa sai". Cố là gì? Là bố của cụ, cụ là bố của ông, ông là bố của cha, Như vậy hàng linh mục bản xứ rõ ràng là con, cháu Tây, nên không ngóc đầu lên được. Làm cha linh hướng mà gục đầu sát đất thì linh hướng được cho ai? Không ngạc nhiên cả cha lẫn con đều làm tay sai nô lệ cho ngoại bang.
Đến trường hợp tổng giám mục Giuse Ngô quang Kiết, vì không biết giáo quyền độc tài ở tít trên cao là giáo hoàng. Ông đã xúi giáo dân Hanôi "làm loạn đọc kinh", cho nên bị La Mã đá đít văng khỏi chức vụ giáo phẩm hàng dầu của thủ đô. Như vậy đã đủ chưa để giáo hội ta đứng lên làm người và chạy thoát ra khỏi giáo hội độc tài giáo phiệt La mã?. Hay vẫn thấy hạnh phúc vâng lời chịu nhục để được lên nước Thiên Đàng, là cái bánh vẽ của giáo hội La Mã đã thiu từ lâu rồi. Nếu không vì dân tộc tổ quốc, không vì quyền lợi của hàng giáo phẩm, thì cũng vì tự ái, vì hạnh phúc được làm người mà vùng lên chứ?
caohuutam1939@gmail.com.