Có nhiều điểm đặc biệt về các cuộc biểu tình nầy, nhưng có hai điểm, về dài, có những hệ quả đáng suy nghĩ:
- - Thứ nhất là tuy cùng mục tiêu chống Trung Quốc nhưng thông qua biểu tượng cao quý nhất là lá cờ mà đoàn biểu tình phất lên, họ đã xác lập thế đứng chính trị của mình: Cờ đỏ sao vàng thì nhất định là ủng hộ chính phủ Việt Nam; HAY cờ vàng ba sọc đỏ thì nhất định là chống lại chính phủ Việt Nam. Rồi từ hai thế đứng khác nhau đó, họ phất cờ chống Trung Quốc.
- - Thứ nhì là tuy cũng cùng mục tiêu chống Trung Quốc nhưng thông qua các khẩu hiệu được kẻ trên banderoles hay hô to bằng loa khuếch âm, đoàn người biểu tình đã xác định chiến lược chính trị chủ đạo của mình: Đoàn kết sau lưng chính phủ Việt Nam để chống Trung Quốc xâm lăng; HAY lợi dụng vụ HD-981 nầy để từng bước tìm cách lật đổ chế độ Việt Cọng trước, còn chuyện có chống được Trung Cọng bây giờ hay không chỉ là thứ yếu. Rồi từ hai chiến lược khác nhau đó, họ phất cờ chống Trung Quốc.
Cờ đỏ tại Bình Dương, Việt Nam (hình BBC)
và Cờ vàng tại San Jose, CA, Mỹ (hình Viễn Đông)
Chọn lựa thế đứng đó, xác định chiến lược đó, chủ yếu tùy nhận thức
của từng cá nhân người biểu tình. Nhưng trong quá trình chọn lựa đó
cũng có yếu tố địa lý nữa: Ở trong nước thì luôn luôn cờ đỏ, còn ngoài
nước thì đa số là cờ vàng. và Cờ vàng tại San Jose, CA, Mỹ (hình Viễn Đông)
Tuy nhiên, lướt trên Internet giữa không biết bao nhiêu rừng cờ, thấy có hai biệt lệ và một sự lừa dối trắng trợn cần phải chỉnh sữa lại cho đúng.
■ BIỆT LỆ MỘT: MỘT LÁ CỜ VÔ TỔ QUỐC !
Như đã nói, trước hành động xâm lăng như trong trường hợp nước ta
hiện nay, lá cờ phất lên trong một cuộc biểu tình phải là và đúng là
biểu tượng cho thế đứng chính trị, căn cước lịch sử của người phất cờ.
Chỉ có hai màu: Đỏ hay Vàng nhưng đều là Việt Nam (hay gốc Việt). Thế nhưng tại Nghệ An, theo Blog “Dân Làm Báo” thì “… Sáng Chủ nhật 18/5/201[thiếu số 4], hàng ngàn người dân không kể lương giáo thuộc vùng Xã Đoài, bao gồm các xã Nghi Diên, Nghi Hoa, Hưng Trung... đã tuần hành trên các tuyến đường dẫn về nhà thờ Chính tòa Xã Đoài để phản đối hành động xâm lăng của Trung Quốc.” Và dù các khẩu hiệu chủ yếu có nội dung “Lên án Trung Quốc lấn chiếm”, “Lương Giáo đoàn kết để bảo vệ Tổ quốc”, … nhưng trong toàn bộ 21 tấm hình ghi lại cuộc tuần hành và meeting cả trong nhà thờ lẫn ngoài quảng trường mà Dân Làm Báo trình bày trong blog, KHÔNG thấy có một lá cờ Việt Nam nào cả. Dĩ nhiên là không có cờ Vàng ba sọc đỏ, nhưng thậm chí cũng không có cả cờ Đỏ sao vàng của cái quốc gia đang dung chứa giáo xứ nầy của họ. Chỉ thấy một loại cờ: cờ Vàng-Trắng của quốc gia Vatican mà thôi!
Đây là một cuộc tuần hành chính trị với những khẩu hiệu chính trị để phản ứng về một biến cố chính trị có tầm vóc quốc gia. Cả dân tộc Việt Nam đang hừng hực phản ứng quyết liệt trước hành động xâm lăng của quân Trung Quốc, thế nhưng những tín đồ Công giáo nầy là công dân của nước nào mà lại ngạo mạn chọn lựa phất những lá cờ xa lạ trên lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam thế ? Trong biến cố chống xâm lăng nầy, tư cách giáo dân quan trọng hơn tư cách công dân sao? Hay như Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt năm 2008, họ cũng “lấy làm nhục” khi phất cờ quốc gia ? Hay họ tuy hình hài vẫn là người Việt Nam nhưng đã mất gốc rễ để trở thành những con chiên hèn mọn (từ của ông Phạm Kim Vinh khi nói về thời Công giáo trị Ngô Đình Diệm), tự xem mình là “dân Chúa” thống thuộc vào một “Nước Chúa” nào khác rồi !
Với lá cờ Vàng-Trắng biểu dương trong ngày tuần hành vừa qua, Công giáo Việt Nam lại một lần nữa rõ ràng đã chối bỏ Tổ quốc và xác nhận trung thành và thần phục giáo quyền Vatican ở mức tuyệt đối trong mọi lãnh vực, kể cả khi Tổ quốc Việt Nam lâm nguy.
Biểu tình của Giáo dân Nghệ An ngày 18/5/2014
(một trong 21 hình đăng trên Dân Làm Báo
và hình cờ quốc gia Vatican – “National flag” - của Wikipedia)
(một trong 21 hình đăng trên Dân Làm Báo
và hình cờ quốc gia Vatican – “National flag” - của Wikipedia)
■ BIỆT LỆ HAI: MỘT LÁ CỜ ĐÃ CHẾT.
Sáng 18/5, tại Sài Gòn, anh Lâm Vanda, một người Việt gốc Miên,
xuống đường tuần hành gần Tòa lãnh sự Trung Quốc. Anh mang một tấm bảng
ghi những khẩu hiệu với nội dung chống Trung Quốc xâm lược, “kêu gọi quốc tế ủng hộ nhân dân Việt Nam”, và “đoàn kết là sống, chia rẽ là chết”. Anh thể hiện hai ý chính đó bằng một bất đẳng thức toán học: Cờ đỏ + Cờ vàng + Cờ Mỹ thì lớn hơn (>) Cờ Trung Quốc. Anh hàm ý : “Quốc tế” là cờ Vàng và cờ Mỹ, “nhân dân Việt Nam” là cờ Đỏ, “đoàn kết” là hai dấu cọng, và “là sống” là dấu lớn hơn (>) cờ Tàu.
Hình anh Lâm Vanda (lấy từ Dân Làm Báo)
trong cuộc biểu tình tại Sài Gòn ngày 18-5-2014
Mặc dầu xuất phát từ lòng yêu nước và ta không thể phủ nhận tâm
nguyện đóng góp vào đại cuộc của anh Lâm Vanda, nhưng rõ ràng có hai
điều không ổn trong nhận thức nầy: trong cuộc biểu tình tại Sài Gòn ngày 18-5-2014
1- Thứ nhất là ý muốn dựa vào Mỹ để chống Tàu. Ở đây, chủ yếu là dựa vào sức mạnh quân sự và kinh tế của Mỹ, cả trong cuộc khủng hoảng hiện tại cũng như về lâu về dài sau nầy. Để dựa vào Mỹ, chỉ xin nhắc hai biến cố liên quan đến lịch sử bang giao giữa Mỹ và “đồng minh” Việt Nam Cộng Hòa thời cận đại: (i) Cuộc gặp gở Mao-Nixon tại Bắc Kinh năm 1972 và (ii) Chiến lược giải kết (mà ông Nguyễn Tiến Hưng gọi là “Khi đồng minh tháo chạy”) khỏi Nam Việt Nam vào năm 1975 để biết điều gì chảy xuyên suốt triết lý ngoại giao và chủ thuyết đối ngoại của Mỹ, nhất là đối với các nước “nhược tiểu”, để đừng mơ mộng hảo huyền về một quan hệ “đồng minh” (alliance) hay “đối tác” (partnership) chiến lược với cường quốc nầy.
Hãy nhớ lại bài học chủ quyền trước 1975 tại miền Nam: Ngô Đình Diệm của Đệ Nhất Cộng hòa đã phải tuyên bố “Biên giới Hoa Kỳ chạy dài đến sông Bến Hải”; và Nguyễn Văn Thiệu của Đệ Nhị Cộng hòa đã phải xót xa “Mỹ không viện trợ thì chúng ta không chống Cộng nữa” !
Gần đây hơn, cứ nhìn Mỹ đi “cứu bồ” ở các nước ở Trung Đông và Phi châu (Xin đọc thêm Criticism of The United States Government and Foreign Policies
http://en.wikipedia.org/wiki/Criticism_of_U.S._foreign_policy ) để rồi cuối cùng nước “đồng minh” nào cũng tan hoang vì chiến tranh, suy kiệt về kinh tế và di sản của những cuộc can thiệp đó là những “nước Việt buồn” (Tôi sẽ đi thăm, Trịnh Công Sơn).
Thật ra, câu hỏi chiến lược cho nước ta để thiết kế quan hệ với Mỹ là giữa Việt Nam và Trung Quốc, nếu phải chọn lựa, thì Mỹ muốn “làm ăn” với ai hơn ? Ai cũng biết người Mỹ thật sự có hai bộ mặt: Giai nhân và Ác quỷ (“The Beauty and the Beast”). Đó là nước có 350 (trên tổng số 853) khôi nguyên giải Nobel, nhưng cũng duy trì hơn 1.000 căn cứ quân sự trên lãnh thổ các nước “đối tác” khác; đó là nước có GDP đứng đầu thế giới (15.685 tỉ USD, năm 2013) nhưng cũng là nước có tỷ lệ học sinh trung học giết người hàng loạt bằng súng cao nhất thế giới…
Việt Nam đã có đủ bản lãnh và nội lực, trí tuệ và hàm lượng văn hóa để “chơi” với Mỹ như Do Thái hay Nhật Bản, Hàn Quốc hay Đức Quốc chưa ? Xin hãy nhìn lại mình cho kỹ và cũng nhìn lại nước Mỹ cho kỹ hơn, trước lúc đem cả một dân tộc còn mang trọng thương để “đong đưa bán mình” giữa hai bộ mặt Giai nhân và Ác quỹ đó !
Mao và Nixon, Beijing 1972 (hình AFP / Getty Images)
mật đàm để "bán đứng" miền Nam Việt Nam
và Di tản khỏi Sài Gòn, tháng 4 năm 1975 (hình Hubert Van Es / UPI)
Thay vì câu hỏi chiến lược đặt ra cho Mỹ, xin hãy nhìn thẳng lên phương Bắc mà đặt câu hỏi sống còn và cấp thiết hơn: Trung Quốc cần Biển Đông 9 đoạn hơn hay cần láng giềng “hữu hảo” Việt Nam hơn ? Trung Quốc đã có câu trả lời dứt khoát rồi họ mới ngang nhiên đưa HD-981 vào lãnh hải của ta ! mật đàm để "bán đứng" miền Nam Việt Nam
và Di tản khỏi Sài Gòn, tháng 4 năm 1975 (hình Hubert Van Es / UPI)
2- Thứ nhì là bắt tay với lực lượng “quân dân cán chính” tàn dư của Việt Nam Cộng Hòa, vốn chỉ là cái bóng ma nửa hư nửa thực tại hải ngoại, để chống Tàu. Thật vậy, sau 40 năm, lực lượng đang hấp hối đó ở hải ngoại được bú mớm bằng một nhóm sĩ quan trung cấp già nua đã trên 70 tuổi buôn bán hận thù, và những chiếc áo chùng đen còn sống với quá khứ vàng son thời Công giáo trị Ngô Đình Diệm. Hai thế lực nầy phù phép vẽ ra một huyền thoại về “Việt Nam Cộng Hòa” bằng dối trá và ngụy tạo để thổi hơi vào một hình nộm bằng đất sét đã mục rữa. Thế nhưng họ cũng đã thuyết phục được một lớp trẻ tại hải ngoại thiếu kiến thức lịch sử và vài anh trí thức ở miền Bắc đang bất mãn chế độ Việt Nam hiện tại vốn cũng đầy dẫy khiếm khuyết.
Không phải chỉ vì “bất đồng chính kiến” với chế độ hiện tại mà lại thay thế nó bằng một khuôn mẫu “Việt Nam Cộng Hòa” vốn cũng rất tệ hại. Trí tuệ Việt Nam đi một bước thụt lùi thê thảm thế sao !
Chỉ cần lật lại hàng núi báo chí của thời tiền 1975 để biết xã hội miền Nam mục ruỗng như thế nào. Hay tóm gọn nhưng rõ ràng hơn, hãy đọc lại Bản Tuyên ngôn “Caravelle” (của 18 nhân sĩ miền Nam) năm 1960 và Bản Cáo trạng Số 1 của Phong trào Nhân dân chống Tham Nhũng (của linh mục Nguyễn Hữu Thanh) năm 1974 thì sẽ biết hai chế độ Cộng hòa của Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu thối nát, tham nhũng, độc tài, tiêu diệt đối lập, đàn áp tôn giáo, bóp nghẹt tự do và tạo ra không biết bao nhiêu bất công xã hội. Dân tộc chúng ta, rồi đây, xứng đáng với một chế độ tốt hơn thế nhiều !
Còn về quân đội Việt Nam Cộng Hòa thì với hơn 1,3 triệu quân (kể cả địa phương quân) mà cứ để cho nữa triệu quân Mỹ đánh thay và chết thay trên các chiến trường khắp bốn Vùng Chiến Thuật. Mãi cho đến lúc gần tàn cuộc, Mỹ hoàn tất giai đoạn 3 của chính sách “Việt Nam hóa” chiến tranh vào năm 1972, quân đội đó mới thực sự chiến đầu với địch quân. Nhưng chỉ 3 năm sau, đạo quân 1,3 triệu quân đó đã tự buông súng tan hàngchỉ trong 55 ngày trước lúc Tổng thống của họ ra lệnh. Điều buồn cười là để biện minh cho thất bại của họ không bảo vệ được miền Nam, họ kết tội vì Mỹ đã “phản bội đồng minh”; nhưng bây giờ đến khi Việt Nam cần đối phó với Tàu thì họ, kẻ đã bị Mỹ bỏ rơi, lại đòi “dạy” cho Việt Nam hãy đi làm … đồng minh với Mỹ!
Một quân đội đã nỗi tiếng vì những từ “lính ma”, “lính kiểng”, “hụi sống”, “hụi chết”, … làm sao có thể là một quân đội anh hùng để giúp Việt Nam chống được quân ngoại xâm Trung Quốc được. Quân đội nào cũng có những anh hùng, nhưng một vài anh hùng (như Hải quân Ngụy Văn Thà, Không quân Phạm Phú Quốc, Nhãy dù Nguyễn Đình Bảo, Bộ binh Nguyễn Khoa Nam, … ) không đủ để làm cho một quân đội bạc nhược trở thành một tập thể anh hùng được !Việt Nam Cộng Hòa đã chết. Nó đã đóng hết vai trò lịch sử oan trái của nó. Xin để những đứa con mồ côi của nó tiếp tục khóc thương trong hương khói, nhưng xin đừng đào mồ dựng đứng cái xác chết đó cho nó múa may trong những vấn đề liên quan đến vận mệnh Tổ quốc.
Hình trái: Sĩ quan của
thực dân Pháp cầm lá cờ vàng ba sọc đỏ để nhận huy chương của chính phủ
Trần Văn Hữu thời Pháp thuộc.(Hình của manhhai)
Hình phải: Những ngày cuối tháng 4 năm
1975, trong lúc Tướng Tá hối hả lên máy bay hay tàu thủy để đưa vợ con
đào thoát qua Mỹ thì toàn bộ lính tráng của Quân đội VNCH vất bỏ quân
phục khí giới để trốn về nhà.
■ MỘT SỰ LỪA DỐI TRẮNG TRỢN: 4 TRIỆU NGƯỜI GỐC VIỆT CHỐNG CỘNG.
Rất đông “lãnh tụ” chống Cộng gốc Việt ở nước ngoài thường tự hào
về con số 4 triệu đồng hương của họ trên thế giới như là một lực lượng
chống Cộng chặt chẽ và hiệu quả. Không những tự hào, họ còn có lúc đại
diện cho 4 triệu người nầy để ra tuyên cáo, để phát lời hiệu triệu, để
giao thiệp với giới chính trị bản xứ. Thậm chí có lúc họ còn nhân danh 4
triệu người nầy để … chống nhau ! Nhưng sự thực về số lượng và khuynh hướng chính trị của 4 triệu người nầy như thế nào?
- Về số lượng: Theo số liệu của Học Viện Ngoại Giao năm 2012 , có khoảng 4 triệu “Việt kiều”, được phân bố không đồng đều trên 103 quốc gia. Có 20 nước có số lượng “Việt kiều” trên 14.000 người được tập trung tại Bắc Mỹ, châu Âu, Đông Nam Á, Đông Bắc Á và châu Đại Dương. Trong số đó, đông nhất là tại Mỹ (1,7 đến 2,2 triệu) và ít nhất là tại Đan Mạch (14.000 người).
- Về khuynh hướng chính trị: Xuất phát điểm di dân của họ cũng khá phức tạp nhưng chủ yếu gồm 5 thành phần chính: Tị nạn chính trị, di dân kinh tế, xuất khẩu lao động, di dân hôn nhân, nghiên cứu sinh và du sinh. Không có một nghiên cứu xã hội học nào để biết thái độ chính trị của họ, nhưng có một điều chắc chắn là tổng số người thật sự “chống Cộng” ít hơn rất nhiều so với con số 4 triệu mà các lãnh tụ chống Cộng rêu rao (và trong nước không thiếu “nhà bất đồng chánh kiến” chụp lấy để tự sướng).
Những cuộc biểu tình của người Việt khắp thế giới trong biến cố giàn khoan HD-981 trong tháng 5/2014 đã xác định điều nầy: Ngoài một số cuộc biểu tình ở Mỹ, mà nhiều nhất là tại California, hầu như trong lần biểu dương quyết tâm chống Trung Quốc xâm lăng nầy, cờ Vàng có vẽ rụt rè dao động vì ở vào cái thế tiến thối lưỡng nan “chống Trung Cọng là giúp Việt Cộng” ! Ngược lại, ngay những nước tưởng là “độc quyền chống Cộng” như tại Mỹ tại Úc cũng thấy có cờ Đỏ. Những nước tưởng muốn an thân vô chính trị như Đài Loan, Hàn Quốc cũng thấy có cờ Đỏ. Những nước xa xôi hẻo lánh như tại Phần Lan băng giá hay Angola ở Phi châu nóng bỏng cũng thấy có cờ Đỏ … Thật là chuyện lạ từ trước đến nay không thấy trên Internet.
Nhờ rảnh rỗi lang thang trên các trang mạng để tìm xem ở đâu có “cờ bay, cờ bay”, tôi mới phát giác ra được bằng chứng của lời nói dối trắng trợn về “4 triệu người gốc Việt chống Cộng ở hải ngoại” của các vị lãnh tụ dối trá. Cờ đỏ bay đầy ra đấy thì làm sao quý vị có được con số không tưởng … 4 triệu người.
Từ nay xin quý vị đừng thậm xưng để dối mình và dối người nữa !
Tại New York, Mỹ (hình Báo Mới) và tại Brussels, Bỉ (hình bizLIVE)
Tại Paris, Pháp (hình RFI) và tại London, Anh (hình BBC)
Tại Muenchen, Đức (hình bizLIVE) và tại The Hague, Hà Lan (hình bizLIVE)
Tại Rome, Ý (hình VietnamPlus ) và tại Helsinki, Phần Lan (hình BBC)
Tại Warsaw, Ba Lan (hình BBC) và tại Praha, Czech (hình VNExpress )
Tại Budapest, Hungary (hình vietinfo) và tại Bratislava, Slovakia (hình vietinfo)
Tại Vienna, Áo (hình VietnamPlus) và Kiev, Ukraine (hình VietnamPlus)
Tại Melbourne, Úc (hình bizLIVE) và tại Tokyo, Nhật (hình Dân Luận)
Tại Đài Bắc, Taiwan (hình NXD) và tại Bangkok, Thái Lan (hình bizLIVE)
Tại Busan, Hàn Quốc (hình BBC) và tại Luanda, Angola (hình bizLIVE)
Tại Nicosia, đảo quốc Cyprus (hình Minh Đức/VietnamPlus)
Nicolas Trần
Nguồn http://hoangnamgiao.blogspot.com/2014/05/co-bay-co-bay-mot-la-co-vo-to-quoc-mot.html